Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật.Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào.Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà.Mất cái giấc mơ đấy.Là oang oang toàn thứ mình không biết.Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục.Chúng tôi mò mãi không thấy.Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu.Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác.
