Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ.Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa.Giọng mẹ bắt đầu ướt.Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta.Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác.Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng.Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế.Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn.