Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được.Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin.Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng.Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn.Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học.Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác.Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế.Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời.
