Ban đầu thì rất ít, nhưng khi không gian bên trong của bạn lớn dần lên, cảm giác nhàm chán sẽ bắt đầu giảm cường độ và tính quan trọng của nó.Chỉ có ý tưởng của bạn mới thực sự làm cho bạn mất vui.Vì tương lai sẽ chẳng bao giờ đến cả, ngoại trừ đang đến như phút giây hiện tại này, cho nên trông chờ về tương lai là một lối sống rất băng hoại.Biết bề ngoài về một cái gì và sự hiểu sâu, thấu triệt là hai điều hoàn toàn khác nhau.Trạng thái không-chống-đối nội tại này sẽ mở ra cho bạn tiếp xúc với một tâm thức chưa bị điều kiện hoá; thứ tâm thức lớn hao hơn tất cả những gì trí năng của con người có thể hình dung được.Hầu hết mỗi bản ngã đều có cái thường được gọi là tầm thức nạn nhân.Một giây phút hiểm nguy có thể mang lại một sự tắt ngấm tạm thời dòng chảy của những suy tư vẩn vơ và giúp bạn nếm được hương vị của trạng thái có mặt, cảnh giác, và chú tâm.Đó là lý do chúng ta rất sợ cái Chết.Điều cần nhớ là những cảm xúc đó đến rồi đi như mây trên trời.Bất hạnh hay một vấn đề gì khác của bạn không thể tồn tại trong Phút Giây Này.