Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc.Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt.Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ.Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh.Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa.Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ.Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc.