Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác.Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh).Và cũng thật dễ hiểu.Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi.Có thể hắn câu được những con cá to để thả.Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không.Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết.Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn.Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh.