Bây giờ tôi mạnh khỏe lắm".Rồi tôi tự nhủ: "Phải thôi ngay đi! Không được ưu tư nữa.Trong cơn thất vọng tôi dùng điện thoại kêu vị bác sĩ đương chữa cho tôi đến để mà rên la, mà kể lể nỗi thất vọng đang chiếm cứ lòng tôi.Có thể viết cả cuốn sách về chuyện ấy được, nhưng đây tôi xin tóm tắt lại.Tôi tin rằng đời sống không có định hướng gì hết, nhân loại không có mục đích cao thượng, cũng như những quái vật gào thét trên trái đất 200 triệu năm trước vậy thôi.Người hay ưu tư cũng đừng kể gì những việc lặt vặt, mới có thể bỉnh tĩnh trong tâm hồn được.Nếu bạn cứu được một mạng người, bạn có mong người đó tỏ lòng mang ơn bạn không? Chắc có.Cho nen có thể làm được việc thiện nào, có dịp tỏ được lòng vị tha thì phải làm ngay.Ông Bernard Shaw có lý.Xe cứ trượt đi, khó kềm tay lái được.