Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại.Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần.Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm.Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân.Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì.Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu.