Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết.Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét.Những giọt nước mắt bằng gỗ.Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con.Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng.Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán.Cuốn sách thì vớ vẩn.Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày.