Rồi ông khen không ngớt miệng: "Thiệt tuyệt; chỉ cần ấn cái nút là xe chạy, chẳng khó nhọc chút chi hết.Rồi một đêm, ông nảy ra một ý.Nhưng rồi sẽ xảy ra sự chi, chắc bạn đã đoán được.Như vậy đâu phải cách lấy lòng ông và làm cho ông nghe theo lý luận của tôi.Bạn hoài nghi ư? Càng tốt! Tôi yêu những người hoài nghi.Ta tự nhiên muốn nói tới những việc ta đương lo nghĩ hơn là nói tới những đầu đề làm cho người khác vui lòng.Cho nên khi thấy đàn ông thích quạu quọ, gây lộn, để rồi phải chịu cảnh cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt, cửa nhà tan hoang, hơn là chịu nghe lời năn nỉ của mình mà chiều chuộng mình một chút, đối đãi với mình cho mình vui lòng một chút, thì đàn bà tức tối vô cùng, và hết sức tức tối thì đến thất vọng!".Là dùng lời ngọt ngào thân mật và lời khen khôn khéo.Chân lý đó giản dị minh bạch làm sao! Đáng lẽ ai cũng phải biết ngay chứ.Ông có đức tự tin, đức đó quý lắm, nếu không phải là cần thiết.
