Thật ra, một ngày của bạn không dài.Bạn muốn về nhà viết quá.Phải cạo râu đi nghe chưa.Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này.Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm.Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan.Chuông điện thoại reo.Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì.Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác.Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp…
