Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân.Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào.Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân.Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế.Tôi chỉ thấy rầu rĩ.Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõmKiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi.