"Người gì đâu mà hay cộc, thấy ghét!" - tôi vẫn thường nói như thế mỗi khi phải nhắc đến chị ấy.Tiếng chuông chùa xa xa vọng về từng hồi đứt quãng vừa nặng nề vừa da diết bi ai càng làm lòng Chíp thêm trĩu nặng.Gió mùa này lạnh lắm, không biết cô ấy có đấp chăn kỹ không, mình định nhắn tin nhắc nhở mà thôi, không trả lời cũng vậy, mà mắc công mẹ cô ấy cầm điện thoại thì sao, một lần rồi còn gì.Nghe có vẻ kinh nhỉ?!Điều đó đòi hỏi khả năng làm việc độc lập rất cao.Thế rồi ông Gió cuốn Cục Ghét theo mình đi về phía khu rừng.Nghĩ sáng tạo đòi hỏi nghĩ tích cực.Nhưng vào thời điểm này thì không còn tiệm nào mở cửa nữa.- Ngốc ạ, nếu con thương mẹ thì con phải ngoan, phải ráng học chữ cho tốt, có như thế mẹ mới hết đau mắt được, hiểu chưa?!Đôi mắt mẹ Bông dịu lại đầy trìu mến.
